Câu Chuyện Của Quân: Khi Thất Bại Không Phải Là Dấu Chấm Hết Chuyển đến nội dung chính

Top câu chuyện

Câu Chuyện Của Quân: Khi Thất Bại Không Phải Là Dấu Chấm Hết

"Bạn có sợ hai từ 'thất bại' không? Mình đã từng. Với mình, nó giống như một bản án tử hình cho ước mơ. Đây là câu chuyện về ngày mình học được cách nhìn nó theo một góc độ khác."


Ngày Mình Học Cách Đọc 'Dấu Phẩy' Của Cuộc Đời

Mình là Quân. Hai năm trước, ở tuổi 27, mình là 'CEO' của một startup công nghệ. Nghe oách thật. Mình và mấy người bạn đã dồn hết tâm huyết, tuổi trẻ và cả tiền tiết kiệm vào đó. Tụi mình đã từng tin rằng sẽ thay đổi thế giới.

Và rồi, tụi mình thất bại. Thất bại thảm hại. Sản phẩm không được thị trường đón nhận, vốn cạn kiệt, nội bộ lục đục. Ngày mình phải tự tay gõ email thông báo công ty ngừng hoạt động, mình cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Mình từ một 'CEO' đầy hứa hẹn trở thành một kẻ thất bại, một thằng lông bông không có việc làm ở Hải Phòng.

Những tháng sau đó là chuỗi ngày tồi tệ nhất. Mình nhốt mình trong phòng, không dám gặp ai, không trả lời điện thoại. Sự xấu hổ và cảm giác tội lỗi gặm nhấm mình mỗi ngày. Mình xem thất bại đó như một dấu chấm hết, một minh chứng cho sự kém cỏi của bản thân.

Đôi khi, ta phải vỡ tan để có thể được xây lại một cách vững chãi hơn.

Cho đến một buổi chiều mưa. Chú mình, một người từng trải, đến nhà tìm. Chú không khuyên răn, không an ủi. Chú chỉ im lặng pha trà, rồi kể về lần chú mất trắng xưởng cơ khí hồi còn trẻ. Chú kể về những đêm mất ngủ, những cảm giác y hệt mình lúc này.

Nghe xong, mình vẫn im lặng. Mình nói lí nhí: "Nhưng giờ thì hết rồi chú ạ. Câu chuyện của cháu đến đây là hết rồi". Chú mình nhìn ra ngoài trời mưa, rồi quay sang hỏi mình một câu mà mình sẽ không bao giờ quên.

"Cháu nghĩ thất bại này là một dấu chấm hết, hay chỉ là một dấu phẩy trong câu chuyện của đời cháu?"

Một dấu phẩy... Câu hỏi đó như một tia sét đánh thức mình. Lần đầu tiên, mình nhìn nhận lại mọi chuyện. Thất bại là một sự kiện, không phải là con người mình. Nó đau đớn, nhưng nó không phải là điểm kết thúc. Nó chỉ là một "dấu phẩy", ngăn cách một chương cũ và mở ra một chương mới, nơi mình đã khôn ngoan và mạnh mẽ hơn.

Ngày hôm đó, mình không hết buồn. Nhưng mình đã hết sợ. Mình bắt đầu viết lại CV.

Chúng tôi đã đồng hành cùng Quân như thế nào?

Vấn đề lớn nhất của Quân là anh đã đồng hóa bản thân với sự thất bại của mình. Anh xem một sự kiện không may là một bản án cho toàn bộ giá trị con người. Sự xấu hổ đã ngăn cản anh nhìn nhận bài học và bước tiếp.

Hành trình của Quân thực sự bắt đầu khi anh học cách "Đối Diện & Vượt Qua". Quá trình này giúp anh can đảm để "đối diện" với cảm xúc thật của mình - sự xấu hổ, tức giận, thất vọng - mà không phán xét. Sau đó, anh học cách "vượt qua" bằng việc tái định nghĩa lại thất bại, xem nó như một bài học vô giá, một "dấu phẩy" cần thiết để trưởng thành. Anh học được rằng sức mạnh không nằm ở việc không bao giờ vấp ngã, mà ở việc dám đứng dậy sau mỗi lần ngã.

Tìm hiểu về Trụ cột "Đối Diện & Vượt Qua"

Góc Nhìn Của Bạn

Theo bạn, tại sao xã hội chúng ta thường nhìn nhận "thất bại" một cách tiêu cực, và làm thế nào để chúng ta có thể xây dựng một văn hóa dám chấp nhận rủi ro và coi trọng bài học từ thất bại?

Nhận xét

Hãy thử một chuyện khác