Câu chuyện 3 giờ chiều của một người có sự nghiệp tốt tại Hạ Long Chuyển đến nội dung chính

Top câu chuyện

Câu chuyện 3 giờ chiều của một người có sự nghiệp tốt tại Hạ Long




3 Giờ Chiều Mùa Thu, anh Long Nhìn Ra Vịnh mà trong lòng thì "trống rỗng"

* Anh Long - một trong những thành viên cộng đồng CPN Việt Nam

Ba giờ chiều. Cái nắng hanh vàng của đầu thu rót qua ô cửa kính, không còn oi ả gay gắt, chỉ đủ làm không khí trong phòng điều hòa trở nên khô hơn một chút. Long khẽ vươn vai, cảm giác uể oải không đến từ sự mệt mỏi, mà từ một sự trống rỗng mơ hồ đã kéo dài mấy năm nay. Anh ngồi ở tầng 15, tầm nhìn vẫn là Vịnh Hạ Long quen thuộc, nhưng dưới trời thu, mặt nước dường như xanh và sâu hơn, bầu trời cao và trong hơn. Đẹp, nhưng một vẻ đẹp tĩnh lặng đến nao lòng.

"Ting". Một email vừa đến. Sếp tổng khen ngợi báo cáo tuần của anh súc tích, hiệu quả. Anh đọc, mỉm cười một cách máy móc rồi lưu email vào thư mục "Thành tích". Chẳng có một gợn sóng cảm xúc nào. Niềm vui vì được công nhận dường như đã bốc hơi từ lâu. Ổn định, thăng tiến, thu nhập tốt. Anh có tất cả những gì bố mẹ anh gọi là "thành công". Anh là niềm tự hào của cả dòng họ.

Theo thói quen, Long mở Facebook. Bảng tin lướt qua những chuyến du lịch sang chảnh, những bữa ăn đắt tiền. Nhưng rồi, anh dừng lại ở một tấm ảnh. Thằng Minh, bạn nối khố ngày xưa, đang cười toe toét bên một cái máy pha cà phê cũ kỹ. Nó gầy và đen hơn trước, nhưng nụ cười thì rạng rỡ lạ thường. Dòng trạng thái: "Một mình một ngựa với 'đứa con tinh thần'. Vất vả nhưng vui!".

Long khẽ nhếch mép. "Vẽ vời", anh thầm nghĩ. Nhưng sâu bên trong, một cái gì đó vừa nhói lên, như cơn gió heo may đầu mùa vừa lùa qua khe cửa. Anh nhớ lại thằng Long của mười năm trước, thằng nhóc có thể ngồi cả ngày hí hoáy vẽ vời, mơ sau này sẽ mở một phòng tranh nhỏ ở góc phố. Bức tường trong phòng nó dán đầy những bức vẽ Vịnh Hạ Long ở mọi thời khắc trong ngày.

Nhưng rồi bố anh nói: "Làm nghệ thuật không ổn định con ạ. Xin vào công ty cảng cho chắc ăn, cả đời không phải lo". Và anh đã chọn sự "chắc ăn". Anh cất hết cọ vẽ vào kho, khoác lên mình bộ vest và học cách làm những bản báo cáo súc tích.

"Liệu mình có đang sống cuộc đời của mình, hay đang sống sự 'ổn định' mà người khác mong muốn?"

Câu hỏi đột ngột lóe lên trong đầu, sắc như bầu trời thu ngoài kia. Anh giật mình. Anh nhìn ra Vịnh. Những hòn đảo đá vôi sừng sững kia đã ở đó hàng triệu năm, bất biến. Cuộc đời anh dường như cũng đang hóa đá như vậy. Bất biến và an toàn.

Tiếng chuông báo hết giờ làm việc vang lên. Long tắt máy, khoác áo, chào đồng nghiệp. Nhưng câu hỏi kia vẫn lơ lửng. Anh bước ra khỏi tòa nhà, hít một hơi thật sâu không khí se lạnh của chiều thu. Hoàng hôn đang nhuộm một màu tím mỏng manh lên mặt biển. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh tự hỏi mình một câu khác:

"Giữa một cuộc sống 'ổn định' và một cuộc sống khiến mình thực sự 'bình an', mình đang ở đâu?"

Theo bạn, anh Long nên làm gì tiếp theo?

Hãy chia sẻ góc nhìn của bạn ở phần bình luận bên dưới. Liệu sự "ổn định" có phải là cái giá quá đắt cho sự "bình an"?

Giải pháp của chúng tôi 


Nhận xét

Hãy thử một chuyện khác