Top câu chuyện

Bác sĩ – Người cứu người nhưng quên cứu mình

 

Chuyện 5 Phút

Bác sĩ – Người cứu người nhưng quên cứu mình

Một lát cắt rất quen: chữa lành cho người khác, nhưng bỏ quên chính mình.

Có những người sinh ra để chữa lành cho người khác, nhưng lại chẳng biết làm sao để chữa cho chính mình.

Tôi gặp cô bác sĩ ấy trong một buổi tối muộn. Trẻ, hiền, giọng nhỏ nhẹ, nhưng đôi mắt thì thâm quầng như người đã quên ngủ nhiều năm. Cô nói chậm, mệt, và có chút buồn: “Ngày nào em cũng khuyên bệnh nhân ăn uống đủ chất, ngủ sớm, giữ tinh thần thoải mái… mà chính em thì toàn ăn mì gói, ngủ ba tiếng, và mơ thấy… ca trực.”

Câu nói ấy khiến tôi im lặng. Không phải vì lạ, mà vì… quen. Nhiều người trong chúng ta cũng sống như thế — nói với người thân phải sống chậm lại, nhưng bản thân thì chẳng bao giờ dừng. Khuyên người khác buông bớt, mà tay mình vẫn nắm chặt mọi thứ đến kiệt sức.

Cô từng tin rằng, cứ làm việc tốt là hạnh phúc sẽ tự đến. Nhưng hạnh phúc không phải phần thưởng cho sự hi sinh. Hạnh phúc chỉ đến khi ta thật sự biết sống — chứ không chỉ tồn tại để giúp người khác sống.

Cô kể, có những đêm trực, nghe bệnh nhân thở dốc, cô vẫn cắm cúi ghi chép, vì nghĩ “chưa xong việc”. Đến khi ra về, cô mới nhận ra, chính mình cũng đang thở gấp — nhưng không ai để ý.

Điểm tỉnh nhẹ: Bạn có thể cứu cả thế giới, nhưng đừng để bản thân kiệt sức trong quá trình đó.

Tuần sau, cô gửi cho tôi một tin nhắn: “Em đăng ký tham dự buổi chia sẻ rồi. Em muốn thử… kê đơn cho chính mình.” Tôi đọc và mỉm cười. Có lẽ lần đầu tiên sau nhiều năm, cô đang bắt đầu sống — không phải để cứu người, mà để cứu mình.

Đây là câu chuyện thật từ những người tìm đến CPN Việt Nam — nơi chúng tôi lắng nghe và đồng hành cùng những người từng sống hết mình cho người khác, nhưng quên mất chính mình.

Ý nghĩa & thông điệp: Yêu thương đúng cách bắt đầu từ việc học chăm sóc lại chính mình. Đừng đợi gục ngã mới tìm bình an.

Nhận xét

Hãy thử một chuyện khác