Bữa cơm muộn cứu lại hôn nhân – Câu chuyện nhỏ về hai người từng quên nói lời yêu Chuyển đến nội dung chính

Top câu chuyện

Bữa cơm muộn cứu lại hôn nhân – Câu chuyện nhỏ về hai người từng quên nói lời yêu

Bàn ăn nhỏ trong ánh đèn vàng

“Không phải món ăn nguội lạnh, mà là trái tim đã chờ quá lâu.”

Bữa cơm muộn cứu lại hôn nhân

Một câu chuyện nhỏ về hai người từng quên mất cách ngồi lại bên nhau.


Tối ấy, cô về muộn hơn thường lệ. Đèn hành lang còn sáng, nhà hàng xóm tắt hết. Trong căn hộ tầng mười bốn, bàn ăn vẫn trống, chỉ có tiếng tủ lạnh khẽ rền như một lời nhắc: “Lại một ngày nữa không ai đụng đũa cùng ai.”

Điện thoại sáng màn hình. Tin nhắn từ chồng: “Anh ăn rồi. Em đừng thức khuya.” Cô nhìn chữ “ăn rồi” mà thấy cổ họng khô lại. Bảy năm hôn nhân, câu nói ấy lặp lại như một câu thần chú.

Sáng hôm sau, đồng nghiệp hỏi đùa: “Chị với anh nhà có hay cãi nhau không?” Cô cười nhạt: “Không. Chúng tôi còn hiếm khi nói chuyện.” Mọi người cười ồ, tưởng cô nói chơi. Chỉ có cô biết, im lặng mới là kiểu cãi nhau mệt mỏi nhất.

Đêm hôm đó, cô dừng xe trước chợ, mua vài món lặt vặt: trứng, cà chua, rau muống, ít cá khô. Cô không định “cứu hôn nhân”, chỉ thấy… nhớ tiếng xoong nồi của mẹ. Mẹ cô từng nói: “Con gái ạ, cơm nguội còn hâm lại được, người nguội thì khó.”

23 giờ 17 phút. Cô bày mâm. Ánh đèn vàng phủ xuống bàn ăn, hai đôi đũa đối diện nhau, chiếc ghế bên kia vẫn trống. Cửa bật mở. Anh đứng khựng: “Em chưa ngủ à?” “Không. Ăn cơm với em không?” “Anh ăn rồi…” “Ăn thêm chút cũng được.” – cô nói nhỏ, giọng nhẹ như hơi thở.

Họ ngồi xuống. Không có nến, không có rượu vang, chỉ có canh trứng, trứng chiên và rau luộc. Anh ăn một miếng, chậm rãi: “Lâu lắm rồi mới ăn cơm nhà.” Cô đáp: “Em cũng vậy.” Lần đầu sau nhiều tháng, họ cùng cười – không vì vui, mà vì nhận ra khoảng trống đã to đến mức… chỉ cần một thìa canh là nghe thấy nhau trở lại.

“Anh có thấy mình… giống hai người thuê chung nhà không?” Anh ngước lên. Ánh đèn hắt qua mắt kính, phản chiếu một thoáng ngượng ngùng. “Anh biết. Chỉ là anh không biết sửa từ đâu.”

“Bắt đầu bằng bữa cơm cũng được.” – cô nói. Anh gật, một cái gật chậm nhưng thật. “Tuần sau, anh nấu.”

Tuần sau, anh giữ lời. Mỳ gói, trứng, xúc xích cắt khoanh – vụng về nhưng thơm mùi cố gắng. Cô chụp lại, gửi mẹ: “Anh ấy nấu.” Mẹ trả lời: “Giữ người biết cầm chảo, còn hơn giữ người cầm điện thoại.” Cô bật cười. Bữa cơm ấy không ngon, nhưng không còn cô đơn.

Bốn tuần trôi. Bàn ăn nhỏ dần biến thành thói quen mới. Họ kể chuyện, cãi nhẹ, rồi lại cười. Một tối, điện tắt. Ánh đèn điện thoại le lói. Anh nói: “Anh xin lỗi vì nghĩ kiếm tiền là cách yêu em.” Cô đáp: “Cảm ơn vì anh chịu ăn trứng chiên bảy lần liền.” Họ cùng cười trong bóng tối, tiếng mưa trên mái tôn như khúc dạo đầu của một bản nhạc cũ được bật lại.

Câu hỏi gợi mở: Trong căn nhà của bạn, có chiếc bàn nào đang chờ một bữa cơm muộn — bữa có mặt, có lắng nghe, có món “kể một chuyện không hoàn hảo”?

Chúng ta cùng nhau thấy rồi phải không… Nhiều cuộc hôn nhân không vỡ vì hết yêu, mà vì bàn ăn vắng tiếng người. Thêm một bữa muộn, đôi khi kịp cứu một đời dài.

CPN Việt Nam – nơi những người từng lạc trong im lặng học lại cách lắng nghe nhau, từ bàn ăn, ánh nhìn, đến cả hơi thở của sự hiện diện.

Khám phá hành trình Bản Thiết Kế Cuộc Đời An Nhiên – để hiểu tại sao một bữa cơm, một cuộc trò chuyện hay một khoảnh khắc dừng lại cũng có thể đổi cả cuộc đời.

Link để ở bình luận đầu tiên.

🎧 “Chuyện 5 phút” – một phần của hành trình sống tỉnh thức cùng CPN Việt Nam.

Nhận xét

Hãy thử một chuyện khác