Câu Chuyện Của Tuấn: Khi Hạnh Phúc Ở Ngay Trước Mắt Chuyển đến nội dung chính

Top câu chuyện

Câu Chuyện Của Tuấn: Khi Hạnh Phúc Ở Ngay Trước Mắt

"Bạn có bao giờ cảm thấy mình đang 'chạy sau' tất cả mọi người không? Mình đã từng. Đây là câu chuyện về cách mình học được rằng hạnh phúc không phải là một cuộc đua."


Mình Đã Suýt Bỏ Lại Cả Bầu Trời Chỉ Để Đuổi Theo Một Vệt Mây

Mình là Tuấn, và mình muốn kể lại câu chuyện từ hơn một năm về trước. Khi đó, mình là một kỹ sư phần mềm ở Cần Thơ. Công việc tốt, cuộc sống êm đềm, nhưng trong lòng mình lúc nào cũng như có lửa đốt. Ngọn lửa đó mang tên "so sánh".

Bạn bè mình đứa thì làm cho tập đoàn lớn ở Sài Gòn, đứa thì vi vu trời Tây. Instagram của chúng nó lúc nào cũng là những dự án hoành tráng, những chuyến đi sang chảnh. Còn mình? Mình lướt điện thoại trong căn phòng trọ yên tĩnh, nghe tiếng rao đêm ngoài cửa sổ và cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật tụt hậu.

Mình mua được chiếc xe máy mới, niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì thấy bạn khoe ảnh nhận xe hơi. Mình được tăng lương, chưa kịp mừng thì thấy đứa khác khoe mức thu nhập gấp đôi mình. Cứ thế, mọi niềm vui của mình đều trở nên thật nhỏ bé, mọi thành tựu đều vô nghĩa khi đặt lên bàn cân với người khác. Mình sống trong một trạng thái bất an và thiếu thốn thường trực.

So sánh là tên trộm đánh cắp niềm vui.

Cho đến một cuối tuần mình về quê. Chiều đó, mình ngồi pha trà cho ông nội. Vẫn như mọi khi, mình lại than thở về công việc, về áp lực, về cảm giác mình "chẳng bằng ai". Ông mình chỉ im lặng lắng nghe, rồi bất chợt hỏi một câu không liên quan: "Tuấn này, chén trà trên tay con... nó có vị gì?".

Mình ngớ người. Mình uống trà mỗi ngày, nhưng chưa bao giờ thực sự nếm vị của nó. Mình đưa chén trà lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ, chậm rãi. Vị chát nhẹ đầu lưỡi, rồi ngọt dần nơi cuống họng. Mùi thơm thoang thoảng của lá trà khô trong nắng. Lần đầu tiên, mình thực sự "nếm" được chén trà. Ông nội cười hiền, nói: "Con thấy đó, niềm vui nó ở ngay trên tay con, mà con cứ mải nhìn đi đâu đâu."

Câu nói của ông như một tiếng chuông. Mình nhận ra, mình đã mải mê đuổi theo những vệt mây xa xôi trên Instagram mà quên mất rằng mình đang có cả một bầu trời bình yên của riêng mình: một công việc mình giỏi, một gia đình yêu thương, một thành phố hiền hòa để sống.

Tối đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, mình không lướt mạng xã hội. Mình chỉ ngồi yên, lắng nghe tiếng dế kêu, và cảm thấy một sự đủ đầy đến lạ.

Chúng tôi đã đồng hành cùng Tuấn như thế nào?

Vấn đề của Tuấn là "cái bẫy so sánh" - một căn bệnh phổ biến của thời đại số. Anh liên tục dùng thước đo của người khác để đo lường giá trị và hạnh phúc của bản thân, dẫn đến cảm giác thiếu thốn và bất an triền miên.

Hành trình của Tuấn bắt đầu khi anh học cách thực hành "Biết Ơn & Bằng Lòng". Đây là quá trình giúp anh chuyển hướng sự tập trung từ những gì mình "chưa có" sang những gì mình "đang có". Thông qua những bài tập đơn giản như viết nhật ký biết ơn, thực hành chánh niệm, Tuấn dần học được cách tìm thấy niềm vui trong chính thực tại của mình. Anh nhận ra hạnh phúc không nằm ở việc "bằng người khác", mà nằm ở việc trân trọng hành trình của riêng mình.

Tìm hiểu về Trụ cột "Biết Ơn & Bằng Lòng"

Góc Nhìn Của Bạn

Theo bạn, làm thế nào để chúng ta có thể sử dụng mạng xã hội một cách lành mạnh mà không rơi vào cái bẫy so sánh và tự ti?

Nhận xét

Hãy thử một chuyện khác