- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Top câu chuyện
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Cô gái không dám nghỉ việc vì sợ yên bình – Khi bận rộn trở thành chiếc áo giáp
“Cô sợ rảnh – vì rảnh sẽ nghe thấy mình.”
Cô gái không dám nghỉ việc vì sợ yên bình
Một hành trình nhỏ về nỗi sợ kỳ lạ: sợ được sống chậm.
Cô 27 tuổi. Làm truyền thông. Lịch làm việc dày đặc đến mức mỗi khi nhìn điện thoại, cô cảm giác mình là con thoi – cứ lao đi, lao đi, không dừng lại được. Người ta bảo: “Thành công rồi đó!” Cô cười. Nhưng tối nào, nằm xuống, tim vẫn đập nhanh như đang trễ deadline.
Một sáng, cơ thể cô buộc phải dừng lại. Cú ngất ngắn ngay tại văn phòng. Bác sĩ bảo: “Căng thẳng kéo dài, rối loạn giấc ngủ. Cần nghỉ.” Cô xin nghỉ phép hai tuần – lần đầu tiên trong sáu năm đi làm.
Ngày đầu tiên, cô ngủ mười tiếng. Dậy, nhìn căn phòng ngập nắng. Một loại im lặng kỳ lạ phủ lên mọi thứ. Cô mở cửa sổ, gió ùa vào, mang theo tiếng xe và mùi cà phê từ quán góc phố. Tự nhiên, cô thấy sợ. Sợ yên bình. Sợ không ai cần mình. Sợ sự tĩnh lặng này sẽ khiến mình phải nghe một tiếng khác – tiếng lòng.
Ngày thứ ba, cô ra quán cà phê. Laptop mang theo, nhưng cô không mở. Cô chỉ ngồi nhìn người ta đi qua: cặp đôi trẻ cãi nhau, bà cụ bán hoa, người giao hàng ghé vào mua nước. Cuộc sống vẫn chạy, chỉ mình cô tạm dừng. Cô bỗng bật cười: hóa ra đời không đổ sụp khi mình không “online”.
Tối đó, cô gọi cho mẹ. “Con ổn không?” – mẹ hỏi. “Ổn… chỉ là con sợ rảnh.” “Sợ rảnh làm gì?” “Vì khi rảnh, con nghe thấy mình mệt.” “Thế nghe rồi sao?” Cô im lặng. Mẹ cười: “Nghe rồi thì nghỉ đi. Mệt thì nghỉ, đó không phải tội.”
Ngày thứ năm, cô đến lớp vẽ gần nhà. Thầy bảo: “Cứ vẽ đi. Đừng cố đẹp. Vẽ trung thực.” Cô vẽ nguệch ngoạc, màu lem nhem. Nhưng lần đầu tiên, cô không thấy sai – chỉ thấy dễ chịu.
Ngày thứ tám, email công ty tới: “Sau kỳ nghỉ, em có muốn nhận dự án lớn hơn?” Cô nhìn dòng chữ, tim đập nhanh, nhưng khác hôm ngất. Lần này, cô mở ghi chú, viết: “Nếu mình không nghỉ hẳn, có thể làm 4 ngày/tuần, giữ 1 ngày cho việc mình chưa dám nghĩ.”
Ba ngày sau, cô gửi mail đề xuất. Sếp trả lời: “Trao đổi thêm nhé.” Cuộc họp ngắn, không căng như cô tưởng. Kết thúc, sếp gật: “Thử đi. Biết đâu hiệu quả hơn.” Cô bước ra, nắng ấm. Cảm giác như vừa ký được hợp đồng đầu tiên với chính mình.
Tối đó, cô ghé quán cũ. Laptop vẫn trong túi, không mở. Cô chỉ ngồi nhìn mấy hạt bụi lơ lửng trong ánh nắng cuối ngày. Bỗng nhận ra: đôi khi, không cần làm gì cũng là một hành động dũng cảm.
Câu hỏi gợi mở: Bạn đang “nghiện bận” hay đang thật sự yêu việc mình làm? Nếu có một ngày rảnh mỗi tuần, bạn sẽ dùng nó để làm gì?
Chúng ta cùng nhau thấy rồi phải không… Nhiều người không sợ thất bại bằng sợ yên bình, vì yên bình khiến ta nghe rõ mình muốn gì. Nhưng đó lại là khởi đầu cho một cuộc đời thật sự đáng sống.
CPN Việt Nam – nơi những người trẻ tìm lại sự cân bằng giữa khát vọng và bình an. Ở đây, họ học cách sống chậm giữa thời đại tăng tốc, và thành công mà không đánh đổi linh hồn.
Đọc tiếp hành trình Bản Thiết Kế Cuộc Đời An Nhiên – biết đâu, bạn cũng chỉ cần một ngày rảnh thật sự để tìm lại chính mình.
Link để ở bình luận đầu tiên.
🎧 “Chuyện 5 phút” – một phần của hành trình sống tỉnh thức cùng CPN Việt Nam.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhãn:
burnout
cô gái không dám nghỉ việc vì sợ yên bình
cuộc sống cân bằng
nghỉ việc để tìm lại bản thân
nghiện bận rộn
Hãy thử một chuyện khác
Bác sĩ – Người cứu người nhưng quên cứu mình
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Cô giáo – Người gieo chữ mà quên gieo vui
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét