Cô giáo – Người gieo chữ mà quên gieo vui Chuyển đến nội dung chính

Top câu chuyện

Cô giáo – Người gieo chữ mà quên gieo vui

Chuyện 5 Phút

Cô giáo – Người gieo chữ mà quên gieo vui

Một lát cắt rất quen: dạy ước mơ cho học trò, còn mình thì quên học lại môn Hạnh Phúc.

Người ta vẫn nói, làm nghề giáo là một trong những nghề cao quý nhất. Nhưng ít ai hỏi: người thắp sáng bao nhiêu ước mơ ấy… có còn giữ được ánh sáng cho riêng mình không?


Tôi gặp cô giáo ấy vào một chiều mưa, trong quán nhỏ đầu ngõ. Cô ngoài bốn mươi, giọng khàn nhẹ, gương mặt hiền mà trĩu xuống vì mệt. Cô bảo: “Em dạy đạo làm người, mà nhiều khi chính em thấy mình đang sống… sai.”

Cô dạy học sinh biết yêu thương, nhưng đôi khi lại quát con chỉ vì điểm thấp. Cô dạy học sinh dám ước mơ, còn bản thân thì chỉ mong hết tháng cho đỡ áp lực. Cô dạy các em sống tử tế, mà chính mình lại đang cố gắng chịu đựng để… tồn tại.

Mười lăm năm đứng lớp, cô nghĩ hạnh phúc là khi học trò đạt giải, trường được khen, hay mình được lên chức. Nhưng càng nhiều danh hiệu, cô càng thấy lòng trống rỗng. Những buổi tối muộn, cô ngồi chấm bài, nhìn con ngủ, rồi tự hỏi: “Liệu mình đang dạy chữ, hay đang đánh mất niềm vui?”

Điểm tỉnh nhẹ: Trước khi gieo chữ cho người khác, ta cần gieo lại niềm vui cho chính mình.

Một hôm, cô cười nhẹ: “Em nghĩ đã đến lúc phải chấm lại bài của chính mình.” Và cô đăng ký tham dự buổi chia sẻ về cuộc đời thành công thật sự và trọn vẹn. Cô nói thêm: “Lần đầu tiên, em không muốn dạy ai hết. Em chỉ muốn học lại… cách sống hạnh phúc.”

Đây là câu chuyện  từ những người tìm đến CPN Việt Nam  — nơi chúng tôi lắng nghe và đồng hành để mỗi người “cân lại” cuộc đời theo cách nhân văn và bền vững.

Ý nghĩa & thông điệp: Ta có thể gieo tri thức cho hàng trăm người, nhưng nếu quên gieo niềm vui cho chính mình, cuộc đời sẽ dần thành một bảng điểm trống. Giáo dục lớn nhất vẫn là tấm gương sống an nhiên.

Nhận xét

Hãy thử một chuyện khác