Lời Thú Nhận Của Thành: Khi 'Đứa Con Ngoan' Chọn Con Đường Của Riêng Mình Chuyển đến nội dung chính

Top câu chuyện

Lời Thú Nhận Của Thành: Khi 'Đứa Con Ngoan' Chọn Con Đường Của Riêng Mình

"Bạn đã bao giờ nói dối chỉ để làm người khác vui lòng chưa? Mình đã nói dối suốt 2 năm. Và đây là câu chuyện về lời nói thật đã thay đổi cuộc đời mình."


Cuộc Điện Thoại Mà Mình Đã Trì Hoãn Suốt 2 Năm

Thời điểm đó, mình 32 tuổi, là trưởng phòng kinh doanh cho một công ty ở Sài Gòn. Công việc tốt, thu nhập ổn, bạn bè nể trọng. Trong mắt mọi người, đặc biệt là bố mẹ ở quê, mình là một "đứa con thành đạt". Nhưng có một sự thật mà mình luôn che giấu: mình không hề hạnh phúc trọn vẹn. Gánh nặng của việc "làm con ngoan" đè lên vai mình mỗi ngày.

Mỗi cuối tuần, mẹ gọi điện, câu chuyện luôn xoay quanh: "Bao giờ con về quê làm gần nhà? Bác A có cô con gái mới đi du học về...". Mỗi lần như vậy, tim mình lại thắt lại. Mình yêu công việc ở Sài Gòn, yêu nhịp sống ở đây. Nhưng mình cũng thương bố mẹ. Và thế là mình chọn cách dễ nhất: trả lời cho qua chuyện. "Dạ con đang bận lắm", "Để từ từ con tính"... Suốt 2 năm, mình sống trong sự mâu thuẫn đó. Mình không dám nói thật với bố mẹ, và cũng không dám thừa nhận với chính mình rằng mình đang sợ hãi.

Đôi khi, con đường đúng đắn lại không phải là con đường dễ dàng nhất.

Cho đến một buổi tối thứ bảy. Mẹ lại gọi. Vẫn là những câu chuyện cũ. Nhưng lần này, cuối cuộc gọi, mẹ thở dài: "Bố con dạo này yếu đi nhiều. Ông cứ nhắc con mãi...". Khoảnh khắc đó, mình biết mình không thể trốn chạy được nữa. Việc nói dối và trì hoãn của mình không chỉ làm mình mệt mỏi, mà còn đang làm những người mình thương yêu phải buồn lòng.

(Mình viết những dòng này trong một góc nhỏ của CPN Việt Nam, nơi mình biết rằng có rất nhiều người cũng đã từng trải qua cảm giác tương tự. Và chính ở đây, mình đã tìm thấy sự can đảm để thực hiện cuộc gọi đó.)

Mình hít một hơi thật sâu, tim đập thình thịch. Thay vì câu trả lời quen thuộc, mình nói một câu mà mình chưa bao giờ dám nói.

"Mẹ ơi, con biết bố mẹ lo, nhưng con thực sự hạnh phúc và thấy có ý nghĩa với công việc trong này. Con chưa muốn về bây giờ ạ."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. Mình đã chuẩn bị cho một trận giận dữ. Nhưng rồi, mẹ chỉ nhẹ nhàng nói: "Ừ, con lớn rồi. Con thấy vui là được".

Cúp máy, mình đã khóc. Không phải vì buồn, mà vì lần đầu tiên sau nhiều năm, mình cảm thấy được là chính mình. Thật đáng sợ, nhưng cũng thật tự do.

Chúng tôi đã đồng hành cùng Thành như thế nào?

Vấn đề của Thành là sự mâu thuẫn nội tâm sâu sắc giữa hai giá trị quan trọng: tình yêu thương gia đình và khát vọng sống cuộc đời của riêng mình. Sự trì hoãn và né tránh của anh bắt nguồn từ nỗi sợ làm tổn thương những người anh yêu quý.

Giải pháp không phải là chọn một trong hai, mà là xây dựng nền tảng "Sống Thật". Đây là quá trình giúp Thành học cách giao tiếp một cách chân thành nhưng đầy tôn trọng, để thể hiện mong muốn của bản thân mà không phủ nhận tình yêu thương dành cho gia đình. Khi anh dám sống đồng nhất giữa suy nghĩ bên trong và lời nói bên ngoài, anh không chỉ giải phóng cho chính mình mà còn mở ra một không gian thấu hiểu mới với cha mẹ.

Tìm hiểu về Trụ cột "Sống Thật"

Góc Nhìn Của Bạn

Theo bạn, đâu là ranh giới giữa một người con hiếu thảo và một người sống thật với chính mình? Hãy chia sẻ quan điểm của bạn ở phần bình luận.

Nhận xét

Hãy thử một chuyện khác